Nem công được kể đến đầu tiên
Công (còn gọi là khổng tước) thường sống trên
đồi, gò cao hoặc trong những rừng tre trúc rậm rạp. Bởi vậy, việc săn bắt chim
công khi xưa không phải dễ dàng. Nem công của người Việt được chế biến không
qua nấu nướng, mà bằng cách cho thịt đùi công đã được giã mịn lên men vi sinh
do tác động của các gia vị có tính nóng (riềng, tỏi, tiêu…). Thịt công là
“thuốc giải” nhiều độc tố trong thiên nhiên mà con người lỡ ăn phải, nên được
xem như “thần hộ mệnh” của các bậc đế vương thời trước.
Sau đó là chả phượng
Loài chim phượng chỉ sống ở vùng núi cao, ít
người trông thấy, nói gì đến bắt được chúng. Người xưa còn cho rằng chim phượng
xuất hiện khi có thánh nhân ra đời. Chả phượng là món ăn cực hiếm, cách chế
biến lại rất cầu kỳ. Chim phượng bắt được thì cắt tiết, nhổ lông sống chứ không
dùng nước sôi như các loại gia cầm khác. Thịt phượng được giã mịn, nêm gia vị,
gói lá chuối thật kín rồi hấp chín rồi lấy chân gà róc da ống chân, xiên vào
viên chả. Móng chân gà làm chỗ cầm để ăn chả. Lại lấy mỡ gà trống thiến đun
chảy ra, rồi mỡ đương sôi thì cho chả vào. Rán vàng xong, đoạn vớt để nguội và
ráo mỡ. Khi ăn, nhúng chả vào mỡ sôi để dùng cho nóng. Muốn ăn chả cho giòn thì
lấy da phượng nhúng vào nước gà sôi, lấy kéo cắt thành sợi nhỏ mà cột viên chả
vào đầu xương ống chân gà. Chấm chả phượng với xì dầu hay chanh muối tiêu. Thịt
chim phượng giàu dinh dưỡng, cũng là “vị thuốc” bảo vệ sức khỏe tối đa.
Tiếp theo là da tây ngưu
Lấy phần da gần nách tê giác, đem ngày phơi
nắng, tối sấy lửa suốt 100 ngày, rồi tẩm rượu một tháng, phơi khô, cất vào hộp
bằng bạc hay vàng. Khi muốn chế biến da tê ngưu, người ta phải ngâm nó vào nước
tro thảo mộc bảy ngày đêm, rồi rửa sạch, đem hấp cách thủy cho chín. Sau đem
thái mỏng để ăn như nem, giòn và thơm.
Tiếp theo là bàn tay gấu
Bàn tay gấu, là phần chi trước của con gấu.
Nhúng bàn tay gấu vào mỡ đun sôi đủ một trăm lần mới làm lông. Sau đó nấu cùng
nhiều vị thuốc bổ khác trong thời gian dài rồi đem trình lên vua chúa thưởng
thức.
Tiếp theo nữa là môi đười ươi
Đười ươi được gọi là dã nhân hay người rừng,
nó có đôi mắt và đặc biệt là cặp môi rất to. Ngày xưa để bắt được đười ươi rất
khó, nên món này đặc biệt chỉ dành cho vua, chúa. Vì tập tính hay bắt chước nên
người ta rải dép và rượu trên đường đi, đười ươi đi dép và uống rượu như
loài người mà nó từng thấy, đợi đến khi vừa say vừa đi xiêu vẹo người ta mới
bắt được nó
Sau đó là thịt chân voi
Con voi thời xưa rất quý, thường được
dùng để đi đầu trong các buổi tế lễ và đặc biệt biệt hữu dũng khi ra chiến
trường. Thịt voi vốn nhạt nhẽo không ngon, nên khi voi chết người ta chỉ lấy
ngà và phần da dưới chân voi rất dòn và ngon
Kế nữa là tổ yến sào
Chim yến làm tổ bằng nước bọt vào vách đá caov
tạo nên cái tổ có hình dạng một nửa chén trà. Tổ yến sào mới làm xong gọi là tổ
yến sào thô. Qua quá trình vệ sinh, tinh chế tổ yến sào, ta có yến sạch để làm
nguyên vật liệu chế biến thành các món ăn. Tổ yến sào có công dụng bồi bổ thần
kinh, gân cốt đến chống suy nhược và kéo dài tuổi thọ
Sau cùng là gân nai
Khi làm thịt, dùng lửa
thui đùi nai, cạo sạch lông. Sau đó luộc cho mềm rồi xẻ lấy sợi gân, tách ra
khỏi bắp thịt. Ngâm gân nai vào nước có pha ít muối và dấm cho trắng và mềm.
Khi đã mềm thì cho hầm chung với những nguyên phụ liệu khác như tôm khô, củ
đậu, măng tươi, chả lụa… trong nước gà hầm đã lọc lấy nước trong rồi nêm gia
vị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét